22/07/2024
Test thử độ zoom xa và chụp hoàng hôn của em A900, cũm xinh đó chứ, zoom xa dữ lun
Chiếc Nikon nhỏ bé của mình không quá hiện đại, không phải dòng cao cấp, nhưng lại có một khả năng khiến mình mê mẩn: zoom xa. Thật sự xa. Xa đến mức mình có thể đứng yên giữa nhịp thở hối hả của thành phố mà vẫn bắt trọn được khoảnh khắc mặt trời lặng lẽ trôi sau những mái nhà xa tít phía bên kia sông.
Hôm ấy, mình mang máy đi dạo quanh thành phố vào giờ tan tầm, khi nắng bắt đầu dịu và gió nhè nhẹ thổi qua tóc. Tình cờ ngước lên, thấy mặt trời như một quả cầu cam cháy rực, lơ lửng giữa khoảng không – và thế là mình đưa máy lên, xoay nhẹ vòng zoom, và... bắt trọn.
Không cần trèo cao, không cần tiến gần, chỉ cần một cú zoom đủ dài và một chút rung động trong tim. Những tia nắng cuối ngày loang loáng trong ống kính, nhuộm vàng cả khung hình, khiến mình như được chạm tay vào thứ ánh sáng mong manh nhưng đầy ấm áp.
Có lẽ, đó chính là điều khiến mình yêu việc cầm máy – là khả năng giữ lại một thoáng đẹp đẽ nào đó, để sau này khi nhìn lại, vẫn thấy lòng mình dịu đi, yên hơn giữa thành phố lúc nào cũng vội.