Có những buổi tối trôi qua rất nhẹ, nhưng lại để lại cảm giác ấm áp mãi sau này.
Hôm đó, mình đi ăn tối cùng chị Ly – tụi mình gọi đó là sinh nhật sớm của chị. Không có bánh kem, cũng chẳng có nến chúc mừng gì rình rang, chỉ đơn giản là một bữa tối ấm cúng, ngồi cạnh nhau trong một quán ăn nhỏ xinh, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ và một chút hương hoa thoảng trong gió.
Trời hôm đó mát mẻ, se lạnh kiểu dễ khiến người ta muốn chậm lại một chút. Quán đông hơn thường lệ, chắc cũng vì thời tiết quá đẹp để ngồi nhà. Mình để ý thấy rất nhiều bạn gái lên đồ xinh xắn tới chụp ảnh sống ảo – tụi mình cũng không ngoại lệ đâu, haha.
May mà hôm đó mình mang theo chiếc Nikon A900. Lúc đầu chỉ định chụp vài tấm chơi chơi, ai ngờ không khí đẹp quá, ánh sáng lung linh quá, thế là... chụp mãi không dừng được. Có những khoảnh khắc nhìn qua màn hình thì thấy cũng ổn thôi, nhưng đến khi xem lại trên máy thì bất ngờ lắm – ánh nến rung rinh, gió nhẹ làm tóc bay khẽ, cả nụ cười của chị Ly lúc nói chuyện – đều được giữ lại rất trọn vẹn.
Bọn mình đã nói nhiều thật nhiều chuyện, như thể lâu lắm rồi mới có thời gian ngồi bên nhau mà không vội vã. Những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng cứ thế cuốn theo thời gian, nhẹ nhàng mà đầy tình cảm.
Mình vẫn tin rằng, có những buổi tối không cần điều gì quá lớn lao – chỉ cần có một người thân quen, một chút thời gian và… nếu may mắn, có cả một chiếc máy ảnh nhỏ để giữ lại tất cả những điều dịu dàng ấy.